Tiền vệ Trần Thị Thùy Trang phát quà cho các bệnh nhân ở quê nhà cuối năm 2024. Ảnh: Loan Nguyễn
- Điều gì khiến chị có quan niệm nghề nghiệp như vậy?
- Vì tôi phải trải qua quá nhiều gian khổ. Tôi đến với bóng đá chuyên nghiệp trễ lắm, khi vào đại học mới bắt đầu làm quen. Ra trường tôi đá futsal, sau đó mới chuyển sang sân chơi 11 người cho CLB nữ TP HCM. Lúc đầu, chưa quen với sân lớn, không gian to hơn, bóng to và nảy hơn so với futsal, tôi bị chê lắm. Thể lực cũng kém hơn các đồng đội. Vì thế, sau các buổi tập, khi mọi người đã lên phòng tắm rửa, cơm nước rồi giải trí, tôi vẫn tập dưới sân Tao Đàn. Tôi tập đá bóng dài, tập chạy quanh sân. Có lúc vừa chạy vừa khóc. Phải đến 8-9h tối mới về phòng. Dần dà tôi cũng cải thiện được thể lực và chuyên môn.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Năm 2013, trong một buổi tập ở sân Thành Long, tôi bị gãy xương đòn phải mổ để nẹp đinh vào vai. Vì nôn nóng được thi đấu trở lại, chỉ sau hai tháng tôi đã ra sân tập và bị va chạm đúng chỗ phẫu thuật, dẫn đến gãy thêm xương và phải bắt sáu ốc vít vào người. Mẹ tôi xót xa, không cho đá bóng nữa mà bắt về quê kiếm nghề khác. Nhưng, tôi nào bỏ cuộc. Giờ, sáu ốc vít vẫn còn trong người, vì tôi sợ phẫu thuật sẽ đứt quãng thời gian chơi bóng.
Đến năm 2017, gia đình tôi lại gặp biến cố. Mẹ tôi phát hiện ung thư dạ dày, ba tôi bị tai biến nặng, anh trai bạo bệnh vì xơ gan. Lúc đó, tôi muốn từ bỏ tất cả để về chăm sóc gia đình. Khi ra sân, đầu óc tôi không còn tập trung được nữa, cứ nghĩ đến người thân là đá bóng trong vô thức. Nhưng khi nhìn thấy mẹ qua sáu lần xạ trị vẫn kiên cường chịu đựng để vượt qua những đau đớn, tôi lấy đó là nguồn cảm hứng, làm động lực, từ bỏ suy nghĩ giã từ bóng đá mà quay trở lại tập trung hơn. Tôi nghĩ mẹ làm được như thế, tại sao mình không chứ? Có lẽ tôi sinh ra ở dải đất miền Trung chịu khó, chịu cực quen nên cuối cùng cũng vượt qua được những khó khăn cho đến ngày hôm nay.
- Vinh quang với Thùy Trang quá đủ đầy, vậy còn những nỗi buồn trong sự nghiệp thì sao?
- Không nói chắc ai cũng biết, đấy là năm 2023. Sau World Cup không được ra sân giây phút nào, tôi buồn và hụt hẫng. Tôi đã cày ải hết mức ở vòng loại, chiến đấu hết sức trước Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc, Myanmar, Thái Lan và cuối cùng là Đài Loan để giúp đội tuyển giành vé dự World Cup lần đầu tiên trong lịch sử. Nhưng cuối cùng, tôi không thể một lần chạm vào thảm cỏ ấy. Tôi đã khóc hàng đêm ở đội tuyển. Khi về Việt Nam, ba gọi tôi về Quảng Nam gấp. Ông vốn ít khi xem bóng đá, nhưng lần này nổi nóng, bắt tôi nghỉ. Ba bảo gọi chị tôi từ Đà Nẵng về nhà viết đơn gửi Liên đoàn bóng đá Việt Nam để hỏi cho ra lẽ vì sao tôi không được ra sân ở World Cup?
Trong thâm tâm, tôi biết ông rất hãnh diện với xóm làng, dòng họ khi tôi được đi World Cup, nên việc tôi không được ra sân khiến ông thất vọng và hụt hẫng. Lúc ấy, vì ba đang bị bệnh, tôi không dám làm căng, sợ xảy ra chuyện, chỉ biết ôm ông mà khóc. Mẹ thấy vậy mới khuyên ba, nói rằng "Thôi ông ạ, con gái còn buồn nhiều hơn ông, đừng làm nó buồn thêm nữa. Đây là thời gian, không gian để gia đình mình làm cho con vơi buồn mà trở lại với bóng đá". Tôi thật sự bất ngờ khi mẹ nói như vậy, bởi trước đây bà từng phản đối tôi theo nghiệp bóng đá. Chính những động viên của mẹ giúp tôi từ bỏ ý định để giải nghệ khi đó.
Comments on “king88 fun”